covoquannhan
Ánh nắng sớm mai len lỏi qua khe cửa sổ, nhẹ nhàng đánh thức Mai Anh khỏi giấc ngủ say. Cô từ từ mở mắt, cảm nhận cưng chiều cô vợ quân nhân full sự chuyển động nhẹ nhàng bên cạnh. Quân đang ôm cô từ phía sau, hơi thở đều đặn phả vào gáy cô. Mai Anh mỉm cười, nhẹ nhàng đặt tay lên bụng đã khá to của mình.
"Chào buổi sáng, con yêu," cô thì thầm, vuốt ve bụng. Bé Minh Anh, con gái đầu lòng của họ, sắp chào đời trong vài tuần nữa.
Quân cựa mình, dần tỉnh giấc. Anh hôn nhẹ lên vai vợ, "Chào buổi sáng, em yêu. Em ngủ ngon chứ?"
Mai Anh quay người lại, đối diện với chồng. "Em ngủ rất ngon. Có anh ở bên cạnh, em luôn cảm thấy an tâm."
Quân mỉm cười, đặt tay lên bụng vợ. "Còn con bé của chúng ta thì sao? Có ngoan không?"
"Con bé rất ngoan," Mai Anh đáp, "nhưng cũng rất hiếu động. Em nghĩ nó sẽ giống anh đấy."
Họ nằm yên lặng trong giây lát, tận hưởng khoảnh khắc bình yên buổi sáng. Quân nhẹ nhàng vuốt tóc vợ, trong khi Mai Anh tựa đầu vào ngực anh, lắng nghe nhịp tim đều đặn.
"Hôm nay là ngày đặc biệt đấy," Quân bỗng lên tiếng.
Mai Anh ngước nhìn chồng, tò mò. "Ngày đặc biệt gì vậy anh?"
Quân mỉm cười bí hiểm, "Anh có một bất ngờ dành cho em. Nhưng trước hết, chúng ta hãy ăn sáng đã."
Họ cưng chiều cô vợ quân nhân truyện mới nhau chuẩn bị bữa sáng đơn giản với bánh mì nướng và trứng ốp la. Mai Anh không ngừng suy đoán về bất ngờ mà Quân đã chuẩn bị. Cô biết chồng mình luôn có những ý tưởng thú vị để làm cô hạnh phúc.
Sau bữa sáng, Quân dẫn Mai Anh ra ngoài. Họ lên xe, và Quân bắt đầu lái đi.
"Anh đưa em đi đâu vậy?" Mai Anh hỏi, không giấu được sự phấn khích.
Quân nháy mắt, "Đó là bí mật. Em sẽ biết ngay thôi."
Họ lái xe khoảng nửa giờ, rời khỏi trung tâm thành phố và hướng về vùng ngoại ô yên bình. Cuối cùng, Quân dừng xe trước một ngôi nhà nhỏ xinh với hàng rào trắng và vườn hoa rực rỡ.
Mai Anh ngạc nhiên nhìn ngôi nhà, rồi quay sang Quân với ánh mắt thắc mắc.
Quân mỉm cười, lấy ra một chìa khóa từ túi áo. "Đây là nhà của chúng ta, em yêu."
Mai Anh không tin vào tai mình. "Anh nói sao? Nhà của chúng ta?"
Quân gật đầu, vẻ mặt rạng rỡ. "Anh đã mua ngôi nhà này làm quà tặng cho em và con gái chúng ta. Anh muốn chúng ta có một nơi thực sự của riêng mình, một nơi để xây dựng gia đình và tạo nên những kỷ niệm đẹp."
Nước mắt hạnh phúc lăn dài trên má Mai Anh. Cô ôm chặt lấy chồng, không thốt nên lời.
Quân dìu Mai Anh ra khỏi xe và dẫn cô vào bên trong. Ngôi nhà không quá lớn nhưng vô cùng ấm cúng. Có một phòng khách rộng rãi, một nhà bếp hiện đại, và ba phòng ngủ trên tầng hai.
"Anh đã chuẩn bị điều này bao lâu rồi?" Mai Anh hỏi, vẫn chưa hết ngạc nhiên.
Quân ôm vai vợ, "Anh đã lên kế hoạch từ vài tháng trước. Anh muốn tạo ra một bất ngờ thật đặc biệt cho em."
Họ cùng nhau khám phá từng góc nhỏ của ngôi nhà mới. Mai Anh đặc biệt thích thú với phòng dành cho em bé. Quân đã trang trí nó với tông màu pastel nhẹ nhàng và những hình vẽ dễ thương trên tường.
"Em yêu nó," Mai Anh thì thầm, nước mắt lại dâng lên. "Em yêu tất cả những điều này."
Quân ôm vợ từ phía sau, tựa cằm lên vai cô. "Anh rất vui vì em thích nó. Anh muốn tạo ra một không gian hoàn hảo cho gia đình nhỏ của chúng ta."
Họ dành cả buổi sáng để khám phá ngôi nhà và khu vườn xung quanh. Mai Anh đã có vô số ý tưởng về cách trang trí và sắp xếp đồ đạc. Quân lắng nghe vợ với ánh mắt trìu mến, thỉnh thoảng đưa ra vài gợi ý.
Đến trưa, họ quyết định đi mua sắm một số đồ dùng cần thiết cho ngôi nhà mới. Tại cửa hàng nội thất, Mai Anh chọn những món đồ phù hợp với phong cách của ngôi nhà, trong khi Quân tập trung vào những vật dụng thiết yếu.
"Em nghĩ chúng ta nên chọn màu gì cho rèm cửa phòng khách?" Mai Anh hỏi, cầm hai mẫu vải khác nhau.
Quân nhìn kỹ hai mẫu, rồi chỉ vào mẫu màu kem nhạt. "Anh thích màu này. Nó sẽ làm căn phòng trông sáng sủa và rộng rãi hơn."
Mai Anh gật đầu đồng ý, "Em cũng nghĩ vậy. Anh có con mắt thẩm mỹ tốt đấy."
Họ tiếp tục mua sắm, chọn những món đồ cần thiết cho cuộc sống mới. Quân luôn chú ý đến sự thoải mái của Mai Anh, thường xuyên hỏi xem cô có mệt không và đề nghị nghỉ ngơi.
Khi về đến nhà mới, họ bắt đầu sắp xếp đồ đạc. Quân kiên quyết không cho Mai Anh làm những việc nặng nhọc, chỉ để cô giúp những việc nhẹ nhàng như gấp quần áo và sắp xếp đồ dùng nhỏ.
"Em thấy mình vô dụng quá," Mai Anh phàn nàn, nhìn Quân đang vất vả di chuyển tủ quần áo.
Quân dừng lại, mỉm cười với vợ. "Em đang mang trong mình đứa con của chúng ta. Đó là công việc quan trọng nhất rồi."
Buổi tối, họ ngồi trên hiên nhà, nhìn ra khu vườn nhỏ. Mai Anh tựa đầu vào vai Quân, cảm thấy bình yên và hạnh phúc.
"Cảm ơn anh," cô thì thầm, "vì tất cả những điều anh đã làm cho em và con."
Quân hôn nhẹ lên trán vợ, "Anh yêu em và con gái chúng ta. Anh muốn cho các em một cuộc sống tốt đẹp nhất có thể."
Họ ngồi im lặng, tận hưởng khoảnh khắc bình yên. Bỗng nhiên, Mai Anh cảm thấy một cơn đau nhẹ ở bụng.
"Anh ơi," cô nói, giọng hơi lo lắng, "em nghĩ em vừa có cơn co thắt."
Quân ngay lập tức trở nên cảnh giác. "Em có chắc không? Chúng ta nên đến bệnh viện chứ?"
Mai Anh lắc đầu, "Có lẽ chỉ là cơn co thắt Braxton Hicks thôi. Chúng ta hãy theo dõi thêm."
Họ quyết định vào trong nhà và chuẩn bị đi ngủ sớm. Quân giúp Mai Anh tắm rửa và thay quần áo, luôn để ý đến mọi biểu hiện của cô.
Khi nằm trên giường, Mai Anh cảm thấy một cơn đau khác, mạnh hơn lần trước.
"Anh ơi," cô nắm chặt tay Quân, "em nghĩ đây không phải là dấu hiệu giả nữa."
Quân ngay lập tức bật dậy, "Chúng ta đi bệnh viện ngay, em yêu."
Anh nhanh chóng giúp Mai Anh mặc quần áo và lấy túi đồ đã chuẩn bị sẵn cho ngày này. Họ lên xe, Quân lái với tốc độ nhanh nhưng an toàn nhất có thể.
Trên đường đi, Mai Anh nắm chặt tay chồng, cảm thấy vừa lo lắng vừa phấn khích. "Anh ơi, có lẽ con bé của chúng ta muốn chào đời trong ngôi nhà mới."
Quân mỉm cười, cố gắng giữ bình tĩnh. "Đúng là một cô bé đầy bất ngờ. Giống như mẹ nó vậy."
Khi họ đến bệnh viện, các bác sĩ nhanh chóng đưa Mai Anh vào phòng sinh. Quân luôn ở bên cạnh, nắm chặt tay vợ và động viên cô.
Sau nhiều giờ đồng hồ đau đớn nhưng đầy ý nghĩa, tiếng khóc chào đời của bé Minh Anh vang lên trong phòng sinh. Mai Anh và Quân không kìm được nước mắt hạnh phúc khi nhìn thấy con gái nhỏ bé của mình.
"Em làm tốt lắm," Quân thì thầm, hôn lên trán đẫm mồ hôi của vợ. "Cảm ơn em đã cho anh một món quà tuyệt vời nhất."
Mai Anh mỉm cười mệt mỏi nhưng hạnh phúc, "Chúng ta đã có một gia đình hoàn chỉnh rồi, anh yêu."
Khi ôm con gái trong tay, Mai Anh và Quân cảm thấy cuộc đời họ đã trọn vẹn. Họ biết rằng con đường phía trước sẽ còn nhiều thử thách, nhưng với tình yêu và sự ủng hộ của nhau, họ có thể vượt qua tất cả.
Ngôi nhà mới sẽ là nơi chứng kiến truyện cưng chiều cô vợ quân nhân những bước đi đầu tiên, những tiếng cười đầu tiên, và vô số kỷ niệm đáng nhớ của gia đình nhỏ này. Đó là món quà quý giá nhất mà Quân có thể tặng cho vợ và con gái yêu quý của mình.
- Created: 17-08-24
- Last Login: 17-08-24